THỜI TÔI MỚI RA TRƯỜNG
Hôm nay, tôi sực nhớ đến những suy nghĩ thời tôi mới ra trường, năm 2004.
Giai đoạn vừa tốt nghiệp, có những tháng ngày tôi buồn tủi vì không tìm được việc làm thích hợp. Tôi thích nghề giáo, nhưng những trường tôi xin dạy, có nơi tôi rớt phỏng vấn, có nơi trả lương quá thấp. Trừ tiền xe cộ, ăn trưa, chẳng còn bao nhiêu, nên tôi quyết định không làm.
Có giai đoạn, tôi đang thất nghiệp, văn phòng chỗ tôi dịch thuật (lâu lâu mới có tài liệu để dịch), đã gọi tôi đi làm thư ký 2 ngày: 1 ngày vì thư ký họ bị bệnh, 1 ngày tôi đến để ..canh văn phòng cho họ và nhập thông tin từ name card vào máy vi tính. 2 ngày, họ trả tôi 300 ngàn.
Ba Mẹ chẳng cho tôi đi, vì nghĩ: con mình tốt nghiệp đại học, cử nhân hẳn hoi, mà đi làm vậy thì.. mất mặt quá.
Còn tôi thì nghĩ: làm bằng sức lao động của mình mà. Không sao. Kiếm tiền phụ gia đình được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nên tôi đi.
Ngày đầu tiên, tôi làm thư ký, vụng về trả lời điện thoại khách hàng. Nhưng sếp lại nói ‘Bình tĩnh, từ từ sẽ ổn’, nên tôi vui lắm vì cảm giác tôi học được nhiều điều, và đến giờ, tôi vẫn còn biết ơn ông sếp đó. (Tôi nghĩ mình cũng đã nói lại câu ‘bình tĩnh, từ từ sẽ ổn’ này với các trợ lý của tôi).
Đến chiều, có khách đến, và tôi, nhiệm vụ của 1 thư ký, đi lấy nước trong tủ lạnh, mời khách. Nhằm đúng lúc này, bạn thân học chung thời đại học của tôi xuất hiện (2 đứa tôi trước đây đã từng nộp đơn vào 1 công ty, tôi bị loại còn bạn tôi được chọn).
Bạn tôi cười và nói với tôi ‘sao lại chọn công việc này?’. Tôi nhớ mãi nụ cười đó. Nụ cười như thể nói với tôi rằng ‘công việc này không xứng với 1 cử nhân’.
Mà có lẽ quan niệm ‘mất mặt khi làm những việc nhỏ’ đã ăn sâu vào đầu mỗi người chúng ta nên mới như vậy nhỉ.
Đã vậy, ngày hôm sau, bạn đem cơm trưa đến cho tôi, và trong lúc tôi gõ gõ nhập dữ liệu từ namecard vào vi tính, tôi nghe bạn thở dài.
Tôi đã không muốn suy nghĩ, nhưng nụ cười và tiếng thở dài của bạn, làm tôi phải suy nghĩ.
Bạn đã có việc làm ổn định, còn tôi, vẫn đang tìm việc, và trong lúc chưa có việc làm, tôi làm công việc này. Công việc tôi làm là bằng chính sức lao động của mình mà. Tôi không trộm cắp, không làm điều gì sai trái. Và quan trọng là tôi biết tôi học hỏi được gì trong lúc tôi làm, dù là rất ít.
Theo tôi, hễ mình làm gì, dù nhỏ, chỉ cần đặt cái tâm vào trong đó, và phải đảm bảo rằng mình đang lao động bằng chính sức lao động của mình thì không có công việc gì là thấp hèn cả.
Hay khi tôi đã được nhận vào làm thư ký cho phòng kinh doanh của 1 khách sạn lớn với mức lương khá cao. Công việc của tôi là những công việc không tên, bao gồm trả lời điện thoại, chuẩn bị báo cáo, photo tài liệu, nhập dữ liệu, soạn lịch công tác cho bà sếp, đặt văn phòng phẩm… Có những lúc mệt mỏi, suy nghĩ tiêu cực cũng thoáng qua trong tôi khi tôi phải photo 1 sấp tài liệu: ‘Sao những công việc nhỏ nhặt này lại đòi hỏi 1 người phải tốt nghiệp đại học nhỉ?, sao người ta cũng tốt nghiệp như tôi mà người ta làm chức này chức nọ, còn tôi phải đứng đây photo mấy cái quái quỷ này?’
Nhưng, rất may hễ suy nghĩ tiêu cực xuất hiện trong tôi thì tôi cố gắng suy nghĩ cái gì đó tích cực 1 chút. Cứ mỗi khi làm việc gì nhỏ nhỏ, tôi đều mỉm cười khi nghĩ ‘Ngay cả Tổng Giám Đốc của khách sạn, trước đó, họ phải làm việc ở nhiều phòng ban, thì khi lên nắm chức cao, mới có thể hiểu rõ công việc của từng bộ phận mà quản lý tốt’.
Thế nên, tôi phát hiện là tôi biết thêm nhiều ..chức năng ứng dụng của máy photo mà những người trong văn phòng chưa biết, thậm chí, tôi còn biết vài chiêu nho nhỏ để chỉnh sửa máy khi máy kẹt giấy hoặc hư nhẹ. Có lần, văn phòng chỉ còn bà sếp và tôi và sếp phải photo gấp tài liệu, thì lúc đó, máy photo bị hư. Lúc đó, sếp hoảng hốt, may là tôi sửa được lỗi đó và tôi thấy sếp nhìn tôi với đôi mắt rất ư là.. ‘ngưỡng mộ’, và hình như càng ngày sếp càng tin tưởng tôi hơn vì tôi đã làm được ‘nhiều việc nhỏ nhặt’. Hay quan hệ của tôi với những nhân viên phòng ban khác cũng tốt đẹp hơn nhờ vào việc tôi hay giúp họ sửa giấy kẹt trong máy photo.
Tôi còn phải lăng xăng sắp xếp phòng họp, máy chiếu, và nhờ vào những lần quan sát, hỏi những anh bên phòng kỹ thuật, tôi biết gắn dây nào vào dây nào, sửa cái gì khi máy chiếu gặp trục trặc. Càng ngày tôi càng thích thú với những cái ‘nho nhỏ’ mà tôi học được. Cho nên, khi tôi học tiếng Hàn, máy chiếu hư trong lúc Thầy đang giảng bài, tôi đã sửa được trước khi nhân viên phòng kỹ thuật đến. Hay khi máy chiếu ở Captain Bear School của tôi bị hư nhẹ gì đó, tôi cũng biết cách khắc phục. Đó, tôi đã áp dụng được điều tôi biết vào cuộc sống và nó giúp cho tôi ít nhiều.
Tôi nghe nói, có nhiều người sếp thử nhân viên bằng cách giao cho nhân viên đó việc thật nhỏ. Nếu nhân viên đó nghĩ “việc nhỏ vậy mà cũng giao cho mình” mà không làm cẩn thận, thì người đó khó lòng mà được cất nhắc lên vị trí cao hơn, vì đơn giản ‘việc nhỏ còn làm chưa xong, huống chi việc lớn’.
Học trò tôi cũng thường tâm sự: con phải làm bồi bàn/ giao báo ..để kiếm tiền đóng tiền học.
Tôi bảo: chúc mừng con vì con đang có những trải nghiệm rất tuyệt vời! Con đang tự mình làm ra đồng tiền bằng sức lao động của mình.
Và tôi cũng đã từng có suy nghĩ như mọi người nên tôi cũng trải qua cảm giác dằn co nhiều lắm, vì 1 người nói thì không sao, nhưng nhiều người nói th ì những câu nói tiêu cực đó lây sang tôi nhanh lắm.
Nếu bạn cũng trong tình huống này, hãy nói lớn với bản thân mình để mình cho mấy con ‘virus’ đó nó sợ mà bỏ chạy nhé: ‘TÔI LÀM VIỆC BẰNG SỨC LAO ĐỘNG CỦA TÔI! TÔI ĐANG HỌC HỎI TRONG TỪNG CÔNG VIỆC TÔI LÀM! CHẮC CHẮN TÔI CÓ THỂ ÁP DỤNG NHỮNG GÌ TÔI ĐANG LÀM VÀO CÔNG VIỆC TRONG TƯƠNG LAI. NHẤT ĐỊNH TÔI SẼTHÀNH CÔNG!’
[TRÍCH NHẬT KÝ CAPTAIN BEAR – 10/1/2012]
Chuc captain bear luon thanh cong . Kham phuc
Cảm ơn bạn ^.^
Toi rat thich ca tinh cua chi . Toi di hoc muon , nen hoc tai chuc Anh ngu KHXHNV nien khoa 1997 -2002, nen co hoc co “gau”, nen hieu tanh tinh chi ra sao. Dieu tu phu bang thanh qua hoc tap cua minh la xung dang , tu hao. Toi o Q1 , hy vong duoc gap chi , nguoi co ca tinh. Toi van muon tham du cac lop day hoc cua chi de rut kinh nghiem. Hy vong duoc ket ban. Dt toi 0908687431, mail lamha35@yahoo.com.vn, facebook lamha35
than chao
Xin chào,
Bear ở Q9, và ít khi lên SG lắm, chỉ trừ đi thi IELTS thôi, nên nếu có dịp Hà xuống Q9 thanh bình của Bear thì mình cùng ‘uống trà đàm đạo’ ha 😉
Bear cũng rất vui khi quen bạn mới.
Về vấn đề dự giờ lớp: cũng có nhiều bạn muốn tham dự để học hỏi. Bear đang suy nghĩ để sắp xếp. Khi nào có plan hẳn hoi, Bear sẽ thông báo trên web và fb nhé.
Ngủ ngon.. mai thức dậy thì ‘have a nice day’ nha!
Thanks. Neu ban co the cho du gio. mail theo dia chi lamha35@yahoo.com.vn
Best regards
Xin lỗi, Bear sẽ không email, nên bạn đừng chờ.
Có những bạn, những phụ huynh, sms qua điện thoại cho Bear, ghi là: “Em muốn học ở chỗ Cô, khi nào có lớp, nhờ Cô gọi điện thoại 01234.. hoặc Cô có thể email cho em ở địa chỉ ‘abcd..”.
Và những bạn này sẽ không nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ Captain Bear, vì Bear nghĩ, nếu ai thật sự muốn học, thì họ sẽ chủ động tìm mình, chứ không phải Bear alo / emai để năn nỉ họ đến học.
Xin trích dẫn 1 ví dụ nho nhỏ: năm xưa.. Tôn Ngộ Không tầm sư học đạo, phải quỳ 3 ngày 3 đêm, thì Sư Phụ mới ra và nhận Tôn Ngộ Không làm đệ tử.
Chứ Tôn Ngộ Không không nói : “Nếu Sư Phụ muốn dạy đệ tử, xin hãy đến Núi ABCD, đệ tử ở đó chờ Sư Phụ.”
Hoặc khi mọi người hỏi xin địa chỉ của Captain Bear School, thì Bear đều không trả lời, chỉ nói rằng: ĐỌC KỸ NỘI QUY sẽ rõ.
Đánh máy địa chỉ nhà mình , trả lời cho người ta thì quá dễ, nhưng đơn giản, Bear chỉ muốn mọi người ĐỌC KỸ NỘI QUY, nếu đọc sơ sơ vài dòng, thấy KHÓ CHỊU quá, thì chắc chắn họ sẽ không muốn đến học, mà không muốn đến học thì cần gì biết địa chỉ.
Trích dẫn như vậy, thật sự Bear không có ý gì là chảnh cả. Mong bạn hiểu cho. Nhưng Bear không thể trả lời ‘Yes’, rồi lại để bạn phải đợi, rồi cuối cùng không email cho bạn thì không tốt chút nào.
Mong bạn đọc reply này, hiểu và đừng giận / buồn Bear.
Chúc bạn ngày mới vui vẻ.
òa òa đúng cái tâm trạng sinh viên năm 4 sắp ra trường của em quá hự hự
Vậy cố gắng suy nghĩ tích cực + tập trung làm những việc nhỏ thật tốt thì mới có thể làm đại sự được ha!