Ngày xưa, tôi rất dễ quê khi ai đó biết tôi không biếthoặc dở cái gì đó.
Cho đến 1 ngày, tôi cảm thấy mình đã ‘lên level’ hẳn.
Chuyện là: năm 2007, lúc sắp đi thi IELTS, tôi có viếtthế này trong blog ‘Kệ, rớt thì thi lại, Bác đã nói ‘Học, học nữa,học mãi’ mà’.
Thế là, cô bạn của tôi đã nhắc thế này ‘Blog là nơipulic, phải nói cho đúng nha. Câu đó có phải của Bác nói đâu’.
Wow! Tôi lên Google tìm thì mới biết câu nói đó củaLenin @.@
Trước giờ tôi nào có để ý, chỉ biết năm này qua năm nọ, dưới tấm hìnhBác, được treo trong lớp học, có câu nói đó, và tôi cho đó là củaBác nói ;)) (Cái gì hay hay là tôi cho là Bác nói hết => tôi cũngđược điểm ‘TỰ HÀO DÂN TỘC’ nhỉ)
Nhớ mãi lần đó, khi đọc comment của bạn, tôi khôngthấy quê như lúc còn ..trẻ, mà chỉ thấy vui vì nhờ tôi viết và postnhư vậy => bạn tôi comment => tôi mới biết tôi sai và kiến thứcbị hỏng chỗ nào.
Hay chuyện làm tôi nhớ nhất là năm 27 tuổi, tôi mớihiểu đúng ý nghĩa của ‘KHOAN CẮT BÊ TÔNG’.
Trước giờ, tôi chỉ nghĩ ‘KHOAN CẮT BÊ TÔNG’ nghĩa là:‘Khoan, đừng cắt bê tông, hãy đợi khi nào tôi ra hiệu lệnh cắt thìmới được cắt @.@’
Cho đến 1 ngày đẹp trời, tôi với nhỏ bạn đi ăn bộtchiên, thì nhìn qua, thấy chữ đó. Nhỏ bạn nói ‘mấy công ty này QUẢNGCÁO KHOAN CẮT BÊ TÔNG hoài, làm dơ tường người ta’.
Chu choa! Tôi cười nghiêng ngả. Thì ra.. thì ra.. KHOANCẮT BÊ TÔNG là KHOAN BÊ TÔNG + CẮT BÊ TÔNG chứ không phải hiểu theonghĩa mà trước giờ tôi vẫn hiểu: KHOAN = KHOAN, CHỜ CHÚT // KHOAN ĐÃ.
Tôi thấy mình đúng ‘cókhiếu ngôn ngữ’ ;)) và tôi.. yêu tiếng Việt!
Tôi thấy mình lên level khi phát hiện những cái tôidở, và khi tôi tự nhận mình dở,tôi thấy.. dễ thở hơn J
Tôi cứ hay nói giỡn với học trò: “ngày xưa, ngoàiAnh văn, Cô chỉ giỏi có VÀI môn như ‘Toán, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa,Giáo Dục Công Dân, Vi tính, Thể Dục…” (vừa nói vừa hất mặt lên, làmbaby bears của tôi cười ngất, vì như vậy là tôi giỏi đều rồi chứgiỏi ‘vài’ môn gì. Haha..)
Nhưng thật ra, tôi biết tôi cực dở Sử. Không hiểu saosự kiện và ngày tháng, khi vào đầu tôi, nó cứ rối tung lên.
Tôi thường hay ráp sai sự kiện và ngàytháng với nhau lắm ;((
Nhưng tôi cho tôi điểm A+ vì khao khát thuộc Sử Việtvẫn cứ cháy âm ỉ trong tôi. Cứ thấy sách Sử là tôi mua. Tôi mua bộtruyện tranh, rồi tôi mua cả quyển ĐẠI VIET SỬ KÝ TOÀN THƯ.
Tôi mua về tôi đọc hẳn hoi nha (chứ không phải mua vềkê đầu nằm đâu). Tôi còn ghi âm lại nữa, rồi tôi phát đi phát lạinữa.. rồi.. tôi vẫn quên ;((
Hình như chưa có ai thu âm bộ ĐẠI VIỆT SỬ KÝ TOÀNTHƯ cả. Tôi đã và sẽ tiếp tục thu âm.. có lẽ nó sẽ có ích chonhững ai.. yếu + yêu môn sử như tôi ;))
Hay môn thể dục cũng vậy, tôi cũng yếu ;((
Không hiểu sao, cấp I, ai cũng nhảy bật xa được, còntôi thì không bật nổi => tôi ghét môn thể dục => sau này, tôihiểu, đứa nào nói ghét môn nào, là do nó dở môn đó 😉
Cấp II, tôi được miễn thể dục với lý do: hay bị xỉuvì rối loạn nhịp tim. Lúc đó, tôi thích ghê luôn, vì giờ thể dục,tôi cũng tập, nhưng tập nhẹ + không thi => không ảnh hưởng điểm số=> tôi vẫn được học sinh giỏi.
Nhưng tôi không biết điều này tác động cực kỳ tiêucực lên tôi mãi những năm về sau.
Cha Má thương tôi ghê gớm, vì tôi là con gái rượu vàlà con gái Út mà, nên sau này tôi nghĩ, có khi, tôi chỉ ốm yếu xíuthôi, mà Cha Má chăm quá.. nên tôi nghĩ là + cho là + tôi khẳng định: tôibệnh nặng.
Lên cấp III, môn thể dục còn làm tôi ghét cay ghétđắng hơn nữa vì tôi không được miễn hoàn toàn như cấp II, tôi vẫnphải thi.. lý thuyết.. và không hiểu vì sao mà dù tôi đã rất chăm chỉ ghi chép, mà cứ thi là tôichỉ được có 5, 6 điểm.
Thế nên, học kỳ I năm lớp 10, tôi đủ điểm học sinh giỏi, nhưngvì thể dục khống chế => Tôi không được học sinh giỏi nữa.
TÔI GHÉT THỂ DỤC! TÔI GHÉT GIỜ THỂ DỤC! TÔI GHÉT..THẦY DẠY THỂ DỤC!
Và với suy nghĩ đó, thái độ đó, tôi chẳng hề ‘enjoy’giờ thể dục gì cả.
Sau này, năm 2007, khi tôi bắt đầu học bơi, đi bộ mỗi buổisáng, tôi thấy mình cũng giỏi thể dục: tôi thấy mình biết bơi, tôithấy mình yêu thể dục vì nó làm cho tinh thần mình yomost và sứckhỏe tôi cải thiện từ đó!
Tôi nghĩ lại, giai đoạn cấp II,cấp III, tôi sai hoàntoàn! Lẽ ra, tôi nên chạy nhảy ngoài sân với bạn bè, enjoy tuổi họctrò của tôi, chọc đứa này, ghẹo đứa kia 1 chút và dẹp chuyện điểmsố sang 1 bên, thay vì cứ ngồi nhăn nhó nhìn các bạn tập thể dục.
Nên sau này, tôi cứ nói với học trò tôi rằng: Giỏiđều các môn là rất tuyệt. Nhưng thường thì chúng ta không thể giỏiđều các môn được (phải nhường cho người khác với chứ ^.^), nên, chỉcần ta đã cố gắng hết sức cho những môn đó, thì điểm số có ra sao,ta cũng không có gì phải hối hận! Và quan trọng là hãy bám vàonhững môn ta giỏi (dù là môn thể dục) để làm động lực cho những mônhọc khác!
Tóm lại, hôm nay nghỉ hè, tâm trạng quá.. nên nhớnhung chuyện ngày xửa ngày xưa.. nên Captain Bear muốn nói với babybears 2 điều:
- Khi biết mình sai, mình dở, kiến thức thiếu sót ở đâu tức là mình lên level mới rồi đó.
- Khi mình biết mình giỏi môn gì, phát huy nó là điều tốt nhất mà mình nên làm! Và những môn mình yếu, cũng phải cố gắng hết sức mình, không được bỏ lơ luôn!
Chúc các trẻ của Cô: học vì kiến thức chứ đừnghọc vì điểm số ha + Tận hưởng thời gian còn là học sinh , sinh viên:thật vui vẻ và nhiệt huyết nhé!
[Trích NHẬT KÝ CAPTAIN BEAR – 24/4/2012]